Nội dung bài viết
Tại sao phụ nữ suốt ngày cằn nhằn, ca cẩm?
- “Cứ về nhà là cắm mặt vào điện thoại, nhìn con đang nghịch gì kìa.
- Ăn xong không biết dọn bát à?
- Mưa to mà không rút quần áo vào…”
Đi thì thôi chứ cứ về nhà là như cái mõ, choang choảng suốt ngày. Đến nhức đầu. Mình càng nhịn càng nói lắm, cái gì cũng nói được mới tài. Cứ không quát là lên nước.
…
Cứ thế, vợ chồng tôi cãi cọ từ ngày này qua ngày khác, không ngày nào yên. Cũng vì thế “chuyện ấy” chỉ làm cho có, giải quyết nhu cầu xong thôi chứ chẳng mặn mà gì.
Bình thường đã mệt, phải lúc công việc căng chỉ muốn bỏ quách cho nhẹ nợ. Tôi liên tục phải mua thuốc nhức đầu, đến mức cô bé bán thuốc còn hỏi thêm và cứ ép lấy thêm hộp tăng cường sức khỏe. Thì uống, còn thở để còn đấu tranh.
Không thể chịu đựng hơn nữa, chúng tôi quyết định ly hôn!
Ngày ra tòa hòa giải, tôi không biết trả lời tại sao muốn ly hôn. Thú thực tôi chỉ thấy mệt vì tính nói nhiều, hay đay nghiến của vợ. Nhưng vợ lại khác, kể cả buổi những tội lỗi của tôi, cả chuyện không nhớ từ đời nào. Nói xong khóc rống lên như ấm ức lắm.
Kết thúc buổi hòa giải chẳng đi đến đâu, bước ra cửa ông thẩm phán luống tuổi kéo tay tôi: “Nhà anh chưa ly dị được đâu, còn yêu nhau lắm. Xem vợ khúc mắc ở đâu, cởi được là êm đẹp ngay. Phải yêu theo cách người ta muốn, thử làm ngược lại sau mỗi lần cãi nhau xem. Chuyện hòa giải nhà anh đơn giản lắm nhưng không ai làm thay anh được…”
Tôi suy nghĩ mãi về lời thẩm phán nói, ý gì khi làm ngược lại mỗi lần cãi nhau? Mải nghĩ thì vợ dằn bát xuống mâm, “Ăn xong để người ta còn dọn, ngồi đấy mà ra cái vẻ đăm chiêu.” Bình thường tôi sẽ quăng luôn bát đi, “Này thì không dọn được này. Lắm điều.”
Tự dưng giờ không buồn cáu, cũng chẳng còn gì để mất, đứng lên bỏ bát vào chậu, tiện tay khoắng luôn, mặc mụ vợ tròn mắt đứng nhìn. Bỗng buồn cười, hóa ra chỉ có thế là im bặt. Thấy vui vui, ra ghẹo mụ tí, véo má cái rồi bảo “Mấy bữa nữa hết người chửi nhé, đấy nói nốt đi cho hả.” Có thế mà mụ rớm nước mắt, nghẹn ngào… Tình nghĩa bao năm, không tự chủ dang tay ra ôm, rồi thế nào dắt díu nhau vào phòng, nhẹ nhàng, cẩn trọng như đêm đầu, lần cởi từng cúc áo rồi tâm sự, rồi mò mẫm…
Phút 89 mới ghi bàn thắng
Không như hàng trăm đêm khác, chỉ cởi, cắm, rồi ngủ.
Đêm cuối vợ chồng, tôi sung sức bất ngờ, “tấn công” dồn dập hết đợt này tới đợt khác. Biết vợ lên đỉnh 2 lần rồi mà vừa nghỉ tí lại hăng, không chịu được lật vợ làm thêm hiệp nữa. Đang lim dim tận hưởng, người vợ tôi run lên, nói đứt quãng qua tiếng thở gấp “Nay anh khỏe thế… Em mệt quá… Lần 3 rồi đấy, em xin anh…Đừng… Nữa đi…”
Nghe tiếng nỉ non xin tha của vợ dưới thân và cảm giác vợ nhỏ bé, chịu khuất phục mà bao năm mới thấy lại, tôi như được cổ vũ thêm, sau hàng trăm cú thúc sâu, tôi nhả đạn trong khi vợ cong người đón nhận cao trào cùng nhau. Cảm giác cả tràng pháo hoa nổ tung trong đầu, sướng điên lên.
“Vợ chồng lục đục, tình dục làm hoà”
Dư âm còn lại của đợt sóng tình quá mạnh, cả 2 nằm trần trụi mơn trớn, vuốt ve nhau. Vợ rúc đầu vào ngực tôi, giọng vắt ra nước “sao nay anh lạ thế, như hồi mới cưới. Em nhớ cảm giác này, thèm được anh ôm ấp, vỗ về…” Càng nói vợ càng nghẹn ngào, ôm chặt cứng, cọ cọ bầu ngực vào bụng rất tình…
Hôm sau thức dậy, người khoan khoái, nhìn vợ hớ hênh ngủ không chịu được lại làm hiệp nữa. Đang hừng hực thì tòa gọi đến xử, nhưng cùng nhau lên đỉnh thế này thì ly gì nữa, chỉ hôn thôi…
Sau 1 đêm mặn nồng, thái độ vợ tôi khác hẳn.
Tôi chợt nhận ra, phải chăng vợ hay cằn nhằn vì thiếu thốn?
Hóa ra, phụ nữ còn ham muốn hơn đàn ông. Nhưng họ không nói ra, cũng chẳng dám thể hiện sợ mang tiếng. Được thoả mãn, họ sẽ ngoan ngoãn, chiều chồng hết mực. Ngược lại, muốn mà không được, đói khát dày vò biến họ thành sư tử thèm mồi, cắn xé xung quanh. Tôi vô tâm, cứ xuất xong lăn ra ngủ, không hiểu những ấm ức vợ dồn nén tích tụ rồi bộc lộ bằng những tràng đay nghiến mỗi ngày. Thay vì đau đầu đối phó, chỉ cần đè cô ấy ra hành sự, mọi việc hôm sau sẽ tự đâu vào đấy. Ngẫm ra được ẩn ý sâu xa trong lời ông thẩm phán, tôi bật cười.
Nhưng…
Tìm đâu sức trai 20 khi đã U50?
Tôi loay hoay không biết làm thế nào để “khỏe” lại cho êm ấm nhà cửa. Giờ ăn uống, sinh hoạt vẫn đều thế, chẳng biết đổi thế nào. Rồi bao năm uống có thiếu thứ rượu đại bổ nào đâu, cũng chỉ qua loa tuần 1 lần vài ba phút, mình thấy thế là vừa nhưng lại không biết chưa hài lòng vợ.
Không thể dùng hàng nhanh bởi nó là chuyện cơm bữa, nhanh mãi chỉ tổ sớm xuống lỗ. Chợt nhớ ra hộp thuốc “khỏe toàn thân” uống từ bữa rục rịch ly dị, hay nhờ thế mà tôi sung sức? Lục tủ tìm lại vỉ dở đang uống:
Search trên mạng xem bấy lâu nay tôi đã uống cái gì thì mừng phát khóc khi thấy vô số thông tin về SÂM NHUNG CƯỜNG LỰC TUỆ LINH.
Sản phẩm này được làm từ Sâm cau chuẩn hóa với Nhung hươu Bắc cực, được mấy chuyên gia đầu ngành nam khoa khen lắm, VTV3 cũng đưa tin:
Hóa ra cũng có rất nhiều người đàn ông như tôi, yếu sinh lý mà không biết, mua Sâm Nhung Cường Lực Tuệ Linh về dùng. Đặc biệt hợp với trung niên, vừa khỏe chuyện đó, vừa tăng sức khỏe chung, bảo sao cô bé nhà thuốc cứ nhất quyết khuyên dùng.
Để nhanh gọn tôi đặt luôn trên web công ty 1 liệu trình về dùng để duy trì hạnh phúc gia đình. Gửi luôn link cho anh em nào có hoàn cảnh tương tự, nhanh có công ty hết cái khuyến mại lớn nhất năm mà tôi vừa mua được.
Ý kiến của bạn